Tuổi mẹ già ngày thêm một héo hon
Như thân cây khô dần đi nhựa sống
Nhả hết tơ đời còn trơ kiếp nhộng
Những sợi tơ mềm làm võng con đưa
Xoay với cuộc đời con sống say sưa
Có những lúc quên bên mình còn mẹ
Tiếng gậy khua bàn chân già bước khẻ
Mắt mẹ chờ con về kịp bữa ăn
Vương vấn gạo cơm còn lắm băn khoăn
Vầng tráng nhíu làm xót lòng của mẹ
Tình mẫu tử tựa cao trời rộng bể
Con giận mình còn để mẹ lo toan
Mẹ mắng con bằng lời ngọc lời vàng
Chỉ cuối đầu mẹ ơi không dám giận
Con chỉ sợ giữa biển đời lận đận
Một mai này vắng tiếng mẹ rầy la.
